Chàng trai năm ấy
Chàng trai năm ấy giờ sao rồi
Có người đã biết buồn biết chán ở tám tuổi!
Rồi thất tình ở tuổi hai mươi lăm! Có người lại biết yêu ở tuổi mười sáu!... Đó là những câu chuyện trong sách vở. Còn ngoài đời thực thì có chàng trai.
Chàng trai ấy thì khác! Hai mươi tuổi vẫn ngây ngô như một đứa trẻ mới lên ba tuổi vậy.
Hai mươi hai tuổi thì nghỉ học! Chàng trai ấy vẫn chưa biết thất tình là gì? Cũng bởi sự ngây ngô của mình. Lúc ấy chàng trai chỉ khao khát một điều là làm sao để mình có thể hiểu biết...và tại thời điểm ấy chàng trai đã sở hữu trong mình hai cuốn sách "Mãi mãi tuổi hai mươi" của Nguyễn Văn Thạc và "Nhật kí Đặng Thùy Trâm". Khi sở hữu hai cuốn sách ấy thì chàng trai vẫn còn đến trường. Sách thì đã có sẵn nhưng chàng trai chưa bao giờ đọc đến. Chàng trai chỉ mua về và để đấy bằng số tiền mà tự chàng trai kiếm ra trong những tháng mùa hè. Điều lạ lùng là chàng trai đâu có hiểu gì về sách nhưng lại đi sưu tầm sách. Để rồi đến khi nghỉ học thì chàng trai mới bắt đầu tập tành và đọc mò dần dần. Đọc thâu đêm tới sáng ngày này qua ngày nọ đến nỗi phải bỏ bữa liên tục. Để rồi từ đấy trong tâm hồn chàng trai thoáng xuất hiện sự tưởng tượng thì chàng trai mới nhận ra cái hay trong sách vở. Tức là chàng trai đã hiểu trong sách người ta viết gì và tại sao? Cho nên kể từ đó chàng trai mới khao khát hiểu biết đến thế. Chàng trai đã lên kế hoạch cho riêng mình. Chàng trai ấy muốn có thêm thật nhiều sách nữa. Đã muốn thì phải làm gì nào? Trước tiên chàng trai nghĩ đến tiền. Chàng trai đã so sánh mình với nhiều người. Đấy là so sánh với những người cùng thế hệ với mình,họ đã đi thật xa và vắng mặt ở trường cũng lâu rồi! Sao mình lại còn ngồi ở đây?
Đó là một so sánh ngây ngô! So sánh ấy đã đưa chàng trai vào đời,để rồi phải làm rất nhiều việc và luôn ngạc nhiên với những công việc ấy. Lúc nào chàng trai cũng học những cái mới,học được rồi chàng trai lại bỏ đi và lại học những cái mới khác. Vậy nên công việc cứ xoay tròn xoay tròn. Bắt đầu là nhặt cơm đường phố tiếp đến là làm cửa sắt,rồi là thợ bánh mì,tiếp theo đó là thợ hồ. Rồi làm công nhân,công nhân dệt kim,công nhân may mặc. Rồi làm người rửa bát,thợ nấu ăn,nhân viên bán cà phê. Tiếp theo nữa là thợ làm nón báo hiểm,thợ giày dép và việc làm lâu dài hơn là người chuyên làm vườn,sau đó là tự buôn bán nhưng rồi chẳng mấy chốc những việc làm đó chỉ là tạm thời rồi lang thang và thành thợ cưa,sau đó trở thành ông chủ và thất bại...
Nhưng đấy chỉ là bàn đạp của chàng trai để thực hiện mục tiêu hiểu biết của mình.
Chàng trai ấy không biết đọc,không biết viết và trong tâm hồn cũng không phong phú. Chàng trai mang lấy trong mình một tâm hồn nông cạn,suy nghĩ không chín chắn và không hề biết tưởng tượng. Nhưng với lòng khát khao hiểu biết và khám phá. Chàng trai ấy đã làm tâm hồn mình trở nên phong phú và biết tưởng tượng. Sau đó chàng trai biết mình có thể viết và kể chuyện.. Tóm lại sách vở đã làm chàng trai ấy thay đổi rất nhiều. Từ một người ngây ngô trở nên hiểu biết và trưởng thành hơn nhưng loáng thoáng đâu đấy trong tâm hồn chàng trai vẫn còn thấy sự bực dọc trong mình khi mà cuộc sống hiện đại luôn luôn thay đổi đến chóng mặt. Nhưng trái tim ấy vẫn thấy bình yên khi chàng trai nghĩ đến sách. Hãy nghĩ đến sách là chàng trai lại thấy thêm tin tưởng vào cuộc sống này hơn. Chàng trai năm ấy giờ sao rồi? Sao ư? Đó chỉ là một chũi những suy nghĩ của chàng trai ấy mà thôi! Chàng trai ấy phải viết nhiều hơn nữa... Viết nhiều hơn để khích lệ chính mình vì như thế chưa thấm vào đâu? Bạn đọc nhỉ?