Hãy báo hiếu cha mẹ,ngay khi mình có thể!!!

in #vn6 years ago

Hãy báo hiếu cha mẹ, ngay khi mình có thể

Linh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mẹ cô một mình nuôi hai chị em cô ăn học. Mẹ cô vì không muốn hai cô con gái của mình phải thiệt thòi, thua kém những bạn khác đã liều mình mà làm việc, chỉ để kiếm được chút tiền ít ỏi ,mẹ cô đã làm tất cả những công việc mà bà có thể, từ nhặt ve chai, bán xổ số, làm ô sin ngắn hạn cho đến sách vữa, lao công,... mọi việc làm lũ vất vả bà đều nhận hết chỉ để cho con mình được có ăn có học bằng bạn bằng bè.
DQmcxkN4eLeYQyxPgDK5bseG2TFEEA2gBb2m1N7XM4FYL5g_1680x8400.jpg
Từ nhỏ Linh đã ý thức được hoàn cảnh của gia đình mình, chứng kiến cảnh mẹ mình lam lũ vất vả, bạn bè dè bỉu ,khinh thường thậm chí còn cô lập ,miệt thị cô chỉ bời vì gia đình cô nghèo .Cô đã ôm trong mình một hoài bão lớn- một tham vọng làm giàu. Cô thầm nghĩ : "Chỉ có giàu mới có thể giúp mẹ cô bớt khổ, giúp em cô được đi học đàng hoàng, chỉ có giàu người khác mới không thể khinh thường cô và gia đình cô" , Với cô "tiền" đã trở thành lí do tiên quyết khiến cô vươn mình lên và mạnh mẽ lên.
Từ đó, cô cắm cúi vào học, thỉnh thoảng giúp mẹ nhặt rau ,nấu cơm. Cô học ngày học đêm, vươn lên đứng thứ nhất của lớp, xuốt 12 năm học cô luôn giành danh hiệu học sinh giỏi , rồi giành cả học bổng khuyến học của trường phụ giúp phần nào việc tiền nong đi học của bản thân. Cô đỗ vào một trường Đại học danh tiếng ở Hà Nội, để có tiền chi trả cho học phí và phí sinh hoạt , cô tự tìm cho mình những công việc làm thêm . Mới ngày lên đại học cô còn hay về nhà, lâu dần vì công việc học tập và làm thêm ,cô bận đến tối mắt tối mũi cô đã chẳng còn hay về nhà nữa, thậm chí ngay cả cuộc điện thoại để hỏi thăm gia đình còn trở nên ít ỏi .
DQmcxkN4eLeYQyxPgDK5bseG2TFEEA2gBb2m1N7XM4FYL5g_1680x8400.jpg
Thời gian thấm thoắt trôi đi, bằng nỗ lực của bản thân, cô tốt nghiệp bằng giỏi một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Và đương nhiên, ông trời chẳng phụ lòng cô, cô nhanh chóng tìm được một công việc tốt ,lương cao ở Hà Nội. Để thuận tiền cho việc đi làm cô liền thuê luôn một căn trung cư tại Hà Nội. Mỗi tháng cô đều gửi tiền về nhà cho mẹ cô , đủ chi phí để gia đình sinh sống và nuôi em cô ăn học, cô còn thường xuyên đi sắm quần áo dầy dép và gửi về cho mẹ và em cô, tuy nhiên cô lại chẳng dành nổi chút thời gian để về thăm mẹ và em cô .
DQmcxkN4eLeYQyxPgDK5bseG2TFEEA2gBb2m1N7XM4FYL5g_1680x8400.jpg
Cô vốn là người hiếu thắng, cô không bao giờ thỏa mãn với những gì cô đang có, với cô số tiền này chưa bao giờ là đủ, cô phải giỏi hơn nữa, phải có nhiều tiền hơn nữa, để về nhà xây cho mẹ cô một căn biệt thự, mua xe ô tô xịn cho mẹ cô, để những người trước đây từng khinh thường hắt hủi gia đình cô phải thấy hối hận. Cô lài lao mình vào công việc ,cả ngày cả đêm chỉ có công việc và công việc. Mẹ cô nhớ cô ,em gái cô nhớ cô muốn gọi điện hỏi thăm cô cũng khó, lúc nào cô cũng chỉ được hai , ba câu là cúp máy.
DQmcxkN4eLeYQyxPgDK5bseG2TFEEA2gBb2m1N7XM4FYL5g_1680x8400.jpg
Chẳng bao lâu cô lên chức phó tổng giám đốc, lương cô thì không còn phải nói đến nữa, cô bây giờ có tiền, rất nhiều tiền, cô thừa sức để xây nhà và mua xe cho mẹ. Nhưng đương nhiên, đồng nghĩa với việc cô lên chức là việc cô ngày càng bận ,ban ngày nếu không phải là đi họp , thì là đi gặp đối tác, tối về thì cũng là đi dự tiệc hoặc làm giấy tờ . Cuộc sống của cô lúc này bận hơn lúc nào hết. Rồi một hôm, cô đang họp thì mẹ cô gọi, cô đoán chắc là nhớ con như bình thường thôi. Cô vội vàng bắt máy và nói nhanh: "alo, mẹ à, con vừa gửi tiền cho mẹ sáng nay rồi. Con đang họp, mẹ có việc gì gấp không, nếu không có gì thì con cúp máy đây, tối về con gọi lại cho mẹ sau nhé! " Rồi cô cúp máy luôn rồi tiếp tục vào họp bởi dạo này công ty gặp chuyện, cô cần xử lí gấp........ Cuộc họp kết thúc, cô cùng đồng nghiệp đi ăn rồi mới trở về nhà, nhìn lên đồng hồ đã là 11h tối, thiết nghĩ ở quê mẹ hay ngủ sớm, tầm này chắc đã yên giấc rồi ,nên cô chẳng gọi nữa, để mai gọi vậy.
Hôm sau , Linh lại tiếp tục công việc đi làm , vì bận quá cô lại quên mất gọi điện thoại cho mẹ . Hôm nay cô xong việc sớm, tự thưởng cho mình một buổi về nhà sớm, đang nằm đắp mặt nạ thư giãn thì có điện thoại, là số của mẹ. Cô vừa bắt máy thì có ngay giọng một người phụ nữ quát vào tai cô : "Linh! Mày giờ này đang ở đâu hả, mẹ mày ốm nặng, đêm hôm qua cảm mất rồi , mày ngoài tiền ra thì còn có biết đến ai không hả, mày không về đây mà lo cho mẹ mày đi! " Lời nói như xét đánh ngang tai, Linh thất thần mất hơn 1 phút , cô run rẩy , cô hoảng loạn, ấp ủng hỏi lại "ai vậy? cô nói gì vậy? không thể nào" .Hóa ra người ấy là bà dì họ hàng xa của cô, nhà ở gần nhà cô, bà ấy là người duy nhất chịu qua lại với nhà cô khi nhà cô còn nghèo khó.
DQmcxkN4eLeYQyxPgDK5bseG2TFEEA2gBb2m1N7XM4FYL5g_1680x8400.jpg
Cô lập tức trở về nhà, trong căn nhà quen thuộc, dù đã được sửa sang và vững trãi hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn mang vẻ u ám, lạnh lẽo đến vậy, chạy vào nhà đập vào mắt cô là em gái cô đang nằm gục khóc nức nở , mẹ cô nằm ấy, im lặng , hai mắt nhắm mà vẫn còn vương lại dòng nước mắt cũ. Vừa thấy cô , bà dì liền chạy ra kéo cô vào và mắng xối xả vào mặt cô. Lúc bấy giờ mắt cô đã mờ đi, tai cô ù đi, cô đã chẳng còn có thể nghe rõ dì của mình đang nói gì, cô khụy xuống bên cạnh mẹ. Em gái cô nhìn cô với ánh mắt tuyệt vọng, buồn đến sâu thẳm ,có chút gì đó oán trách.
Cô gùy gối, không dám tin vào mắt mình, cô muốn khóc , khóc thật to, muốn gào lên cho thỏa lòng mình mà cô không làm được , giờ đây cô phải trách ai, trách ông trời? hay trách chính bản thân cô? Giờ đây, cô đã có tiền, rất nhiều tiền, cô còn tính sẽ xây biệt thự cho mẹ, mua xe cho mẹ và em, cô còn tính đợi khi em học xong cấp 3 sẽ đưa mẹ và em lên Hà Nội sinh sống cùng cô , cô còn tính...... Chẳng phải cô liều mạnh làm việc cũng chỉ vì mẹ, vì em thôi sao, tại sao khi cô còn chưa kịp làm những điều ấy, mẹ cô đã nằm đây lạnh lẽo và vô hồn?
DQmcxkN4eLeYQyxPgDK5bseG2TFEEA2gBb2m1N7XM4FYL5g_1680x8400.jpg
Đến giây phút này cô mới nhận ra, mình đã sai đã vô tâm đến như thế nào, tại sao cô không quan tâm mẹ một chút, bớt chút thời gian về thăm mẹ, thăm em. Đến bây giờ cô mới nhận ra, đã quá lâu rồi cô không cùng mẹ ăn bữa cơm gia đình, đã quá lâu cô chưa được ôm mẹ ngủ, quá lâu chưa được bóp vai thủ thỉ chuyện vui buồn của mình cùng mẹ, giây phút này tiền còn có ý nghĩa gì???
Tại sao khi mẹ còn khỏe,còn ở đây đợi cô, thì cô lại không về , không báo hiếu với mẹ , để đến giờ đây phải hối hận trong vô vọng . Tại sao cô không biết rẳng, điều làm mẹ hạnh phúc nhất không phải là số tiền lớn cô gửi mỗi tháng, mà đơn giản chỉ là cô trưởng thành, cô hạnh phúc , cô cùng mẹ trải qua những năm tháng còn lại ,cùng nhau ăn bữa cơm, cùng nhau chuyện trò. Giờ đây, khi cô nhận ra thì mẹ đã đi mãi, chỉ còn lại là sự tiếc nuối......
"ĐỪNG ĐỢI ĐẾN KHI CÓ TIỀN , MỚI BÁO HIẾU CHA MẸ, VÌ HỌ KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC MÌNH ĐÂU"
Hãy trân trọng những gì mình đang có, bởi biết đâu, một ngày nào đó, khi bạn muốn trân trọng, đã không còn có cơ hội nữa. !!!
DQmWpisRXDF56mV3DgzzPUxb3R2ozseR48YVr2YKtwtrBcV.gif

Sort:  

bài này em cũng dùng dự cuộc thi của Alice à?

dạ vâng c, bài này là e dùng cho cuộc thi của Alice, bài kia là e dùng cho cuộc thi của anh Quốc Huy ạ

:)))). Nay nhiều bài viết hay. Nhiều contest hay quá.:)

dạ ,e cảm ơn a nhiều ạ, hyhy. A có tham gia không ạ?

Văn anh chắc được vài chục từ thôi.:)))). Khó mà tham gia được.:)))

hỳ ngắn gọn nhưng xúc tích là được mà a , tham gia cho vui ạ

Hay quá b à

Cảm ơn bạn nha <3

Bố mẹ là người duy nhất yêu thương ta vô điều kiện

chuẩn c rồi, mọi mối quan hệ đều là phép thử trừ gia đình

chuẩn c rồi, mọi mối quan hệ đều là phép thử trừ gia đình

chuẩn c rồi, mọi mối quan hệ đều là phép thử trừ gia đình

Bố mẹ là người duy nhất yêu thương ta vô điều kiện

úi mạng bị sao ý c nhỉ

úi yêu quá <3. thanks e nha :*

Coin Marketplace

STEEM 0.18
TRX 0.16
JST 0.030
BTC 67789.28
ETH 2615.54
USDT 1.00
SBD 2.72