Blog #88: "Bài tham gia cuộc thi chuyện tình yêu của tôi" - Tôi yêu họ, tôi yêu người mà tôi gọi là bố, mẹ

in #vn-contest6 years ago

Khi đọc bài viết của anh @quochuy, em sẽ định viết về cái thủa một thời mơ mộng về tình yêu sét đánh, mơ mộng về cái tình yêu lãng mạn như trong phim hàn quốc. Nhưng đời thực, chuyện tình yêu của em lại quá bình thường, nó đơn giản và ngắn gọn, vì thế em sợ không kịp viết đã cạn lời văn.

Nên em đã quyết định viết một bài viết tóm tắt về "BỐ VÀ MẸ"của mình.

Và em xin dành lời cảm ơn đặc biệt đến anh @quochuy vì đã tạo ra cuộc thi này, một cuộc thi với chủ đề thật tuyệt vời, đây cũng là cơ hội để em có thể kể ra những tâm sự của mình bấy lâu nay mà em chưa có cơ hội để nói. Chỉ có thể nhờ cuộc thi của anh, mà mọi người sẽ dành thời gian đọc hết bài viết của em một cách trọn vẹn nhất những gì em muốn kể .

Khi còn là một đứa trẻ 👶👶👶, tôi đủ nhận thức rằng, bố là người thương tôi nhất trong 3 chị em chúng tôi (lúc đó tôi chưa có em trai). Cái gì ông cũng dành phần tôi nhiều nhất, đồ ăn ông mua về, ông cũng hỏi xem tôi có ăn không, có thích hay không, có hài lòng không.

Kể cả khi tôi dỗi, vì không được mẹ mua cho 2 chiếc kẹp tóc mà tôi muốn, tôi đã tự nhốt mình trong phòng, khóa trái cửa và khóc một mình. Chỉ có bố là người nhẹ nhàng đến gọi cửa và dỗ dành tôi. Chẳng hiểu sao hồi đó tôi rất ngoan ngoãn và dễ bảo, nhưng càng lớn tôi càng không chịu nghe lời. 😂😂😂


screenshot-2016-04-05-15-54-39-1459848797470.jpg


Lớn thêm một chút, khi là một đứa học sinh lớp 5, tâm sinh lí dần thay đổi. Tôi bắt đầu cảm thấy bố tôi là người hay càu nhàu và nói nhiều hơn ngày trước. Tính cách của ông ngày càng khác, nên tôi cảm thấy khó chịu và bất đồng quan điểm với bố. Tôi và bố có tính cách ương bướng và ngang ngạnh rất giống nhau, vì vậy việc tôi có những hành động bực tức, cáu bẳn hay dậm chân dậm tay là điều không tránh khỏi.

Hồi đó tôi ghét bố lắm, tôi nhìn thấy bố đi làm về, là tôi chán nản và không muốn ăn cơm cùng ông 🍚🍚🍚. Bố tôi thi thoảng rất kĩ tính, hay nóng giận và mắng nhiếc vô cớ.
Tôi từng nghĩ rằng, tôi không phải là con ruột của bố, nên bố mới ghét tôi. Lúc đó, tôi chỉ muốn dọn ra khỏi nhà để không phải nhìn mặt bố nữa.

Nhưng dần dần lớn hơn, tôi mới nhận thức được rằng, cái suy nghĩ của tôi về bố ngày trước là quá sai lầm. Bố không ghét tôi, bố chẳng bao giờ ghét con gái của bố cả.

Bố mắng tôi vì tôi ngang ngược.
Bố mắng tôi vì tôi không nghe lời.
Bố mắng tôi vì tôi lười biếng.
.... Bố mắng tôi vì bố muốn tốt cho tôi.


Khi tôi thi lên cấp 3, bố chẳng đủ giỏi để giúp tôi ôn bài, nhưng bố luôn hỏi thăm tình hình học tập của tôi sau mỗi môn thi, rằng con có làm bài được không, đề có dễ không... Trời nắng chang chang, bố vẫn phải đi làm để kiếm từng đồng tiền đóng học thêm ngoài giờ cho tôi, chả màng đến nắng, mưa.

Năm tôi học lớp 12, chỉ mình bố tôi đi làm nuôi 4 miệng ăn, khi đó, mẹ tôi đang mang bầu em trai tôi. Tôi xác định tư tưởng sẽ thi Đại học ngay từ đầu năm, cật lực đi học thêm ở trung tâm tận huyện bên, đi đi về về, nắng mưa rất khó khăn, nhưng tôi không nghỉ buổi nào. Cả tuần tôi chỉ được nghỉ ở nhà một buổi chiều chủ nhật, có tuần tôi không được nghỉ buổi nào hết, và phải đi học suốt. Hồi đó, thời gian tôi ở nhà còn ít hơn ở trường, ở trung tâm. Tiền học thêm của tôi mỗi tháng mất tầm hơn 2 triệu. Với tôi nó là quá nhiều, tôi cứ học, cứ học.
Mùa hè năm đó trời nắng nóng khinh khủng, cảm giác như sắp bị thiêu đốt. Mưa thì tầm tã ngập lụt, đi học ướt hết từ đầu đến chân.

Khi kì thi chỉ còn cách 3 tháng, tôi quyết định bỏ hết việc học thêm ở ngoài trường, tôi từ bỏ luôn cả việc thi Đại học của mình, vì thương bố vất vả. Tôi tự ôn luyện lại những gì đã được học từ đầu năm. Lúc làm thủ tục, giấy tờ, bạn bè ai cũng lục đục tìm kiếm trường Đại học phù hợp với mình để đăng ký thi. Năm đó chúng tôi có thể đăng ký nhiều nguyện vọng cùng một lúc, mỗi nguyện vọng chỉ có 30 nghìn. Tôi cũng đua theo đăng kí một trường cho vui😂😂😂.

Sát ngày thi, bố mẹ chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Số mấy đứa sinh năm 1999 của chúng tôi khá may mắn, chúng tôi được thi tại các trường trong huyện, không phải mất công ra tận Hà Nội xa xôi.
bo-va-con-gai.jpg

Lần đầu tiên đi học nội quy của kì thi Quốc Gia, trời nắng như lửa đốt, mẹ đèo tôi đi từ 12h30, đến nơi người đông nghịt, tìm chỗ mát đứng cũng hiếm hoi. Mẹ tôi phải đứng ngoài chịu nắng, chịu nóng, đợi tôi.


3 ngày thi chính thức của tôi bắt đầu, bố tôi nghỉ làm để tự mình đưa con gái đi thi Đại Học. Dù mẹ tôi nói sẽ đưa tôi đi, nhưng ông nhất quyết một mực không cho.

Mất 3 ngày đi đi về về hơn chục cây số, trời thì nắng ran người. Mỗi ngày bố vẫn đứng đó đợi tôi suốt 4 tiếng đồng hồ.

Trong cái nắng nóng mùa hè năm đấy, tôi thấy bố mình già quá. Ngồi sau xe, tôi cứ khóc thầm. Da bố sạm đen, nhăn nheo, chai sần, tóc tai lất phất trắng, tôi nhận ra, hình như bố càng ngày càng gầy đi, càng ngày càng già hơn.

Thời còn trẻ, bố tôi rất đẹp trai, nhưng vì gia đình, vì con cái, bố tôi lúc nào cũng làm việc rất vất vả. Ông chả bao giờ mua sắm cho bản thân cái gì, kiếm ra được đồng tiền nào là lo cho cả nhà từ cái ăn đến cái mặc.

Trời lạnh, người tôi bị dị ứng đến nổi mần, tôi ho nhiều hơn.... Chỉ cần chị em chúng tôi có dấu hiệu nhỏ nào là ông bắt mẹ tôi đưa đi khám và mua thuốc ngay. 💊💊💊 Khi tôi ra trường và đi làm, bố chẳng bao giờ hỏi tôi làm gì, bố chẳng bao giờ xen vào chuyện cá nhân của tôi, nhưng bố luôn tự mình biết, những tối tôi không có ở nhà, là bố hiểu tôi đi làm đêm mệt mỏi. Bố tôi luôn vờ như không quan tâm, vờ như không biết.


Tôi đi làm, gia đình có thêm thu nhập, bớt đi một gánh nặng. Tôi thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Tôi ngại cái cảnh, suốt ngày phải chìa tay ra xin tiền học mỗi khi gia đình đang khó khăn.
Tiền tôi làm ra, mỗi tháng tôi đưa mẹ một nửa, còn lại tôi tích góp và chi tiêu cá nhân. Dù không nhiều, nhưng tôi thấy rất vui.


Tôi nhận ra rằng, bố tôi thương tôi, thương chị em chúng tôi, nhưng ông không bao giờ thể hiện ra ngoài, ông mắng tôi rất nhiều, nhưng mắng để dạy tôi, ông bà ta ngày xưa chả có câu:

"Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi"
9464eef9-662a-4135-b1af-db714cbfab59_maxresdefault-222737.jpg

Bố tôi là vậy, người đàn ông "Một nắng hai sương" , mẹ tôi cũng là người phụ nữ tuyệt vời nhất, có người từng nhận xét, để cho điểm, thì mẹ tôi là số 1.

Mẹ tôi luôn nhường chồng nhường con, bà chả bao giờ phung phí tiền để làm đẹp cho bản thân.

Những hộp cơm tôi mang theo đi làm để đựng bữa tối, đến đêm tôi về, tôi vẫn treo ở trên xe, nhưng lúc tỉnh dậy, mẹ đã rửa nó rất sạch sẽ, và úp ráo nước. Để hôm sau tôi lại dùng.

mẹ-1.jpg

Mấy hôm nay trời mưa tầm tã không ngớt, bà vẫn đi mua thức ăn cho tôi. Không phải bà chiều tôi, vì bà thương tôi đi làm mệt mỏi, không có cái ăn con gái sẽ đói.

Bố mẹ tôi luôn chắt chiu từng đồng từng hào để xây nhà và nuôi 4 đứa con khôn lớn. Chẳng có thời gian và tiền bạc để đi chơi, đi du lịch đây đó cho biết cảm giác như người ta.

Bố mẹ tôi không phải là người học hành giỏi giang, không phải là người giàu có, quý phái ... Nhưng họ không bao giờ để chúng tôi thiếu thốn thứ gì.

Nhìn họ, tôi thấy xót xa, tôi càng yêu họ nhiều hơn. Tôi dặn lòng, sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi em đỡ bố mẹ. Cố gắng cho họ cuộc sống tốt đẹp hơn. Bù đắp khoảng thời gian vất vả, gian nan mà bố mẹ tôi phải chịu đựng suốt mấy chục năm qua.

Tôi nhận ra, nếu thiếu họ tôi chẳng thể sống được, sẽ chẳng có ai hi sinh cho tôi và chị em chúng tôi bằng cả cuộc đời như vậy.
"Tôi đang là một cô gái may mắn 🍀🍀🍀 vì có đủ bố đủ mẹ, đủ một gia đình , tôi sẽ trân trọng may mắn đấy như một phước lành mà ông trời ban tặng."

IMG_20180503_195354.jpg

Sort:  

Văn đậm chất tự sự haha

😂😂😂 vốn dĩ e chỉ biết kể thôi

Sao k thêm những câu trích vào cho bay bổng?

Cám ơn em đã viết bài nay chia với mọi người.
Lý do anh chọn chủ đề này chính là vì thế, để cho mọi người có cơ hội viết về tâm sự của mình và cho mọi người quen biết về nhau thêm chút.

Coin Marketplace

STEEM 0.20
TRX 0.12
JST 0.027
BTC 64278.56
ETH 3504.01
USDT 1.00
SBD 2.54