Năm ấy, tôi mười sáu tuổi...

in #vietnamese7 years ago

Gia đình tôi may mắn sang Úc. Trước cái may mắn sang Úc, là cái may mắn được đậu thanh lọc, không bị trả về Việt Nam. Trước cái may mắn không bị trả về Việt Nam, là cái may mắn, không bị hãm, bị cướp, hay bị bỏ xác giữa biển...

Lúc còn ở Việt Nam, ba tôi là giáo viên. Mẹ tôi vốn ít chữ. Sang đến Úc, ba tôi đã gần bốn chục. Học nữa, chẳng nổi. Vài câu tiếng Anh lượm được ở trại tỵ nạn, không đủ chui vào hãng Úc. Ba tôi đành lẳng lặng, làm chui cho chủ Tàu, như một người đàn bà an phận.

Mẹ tôi đẹp. Ở chốn gái thiếu trai thừa, mẹ càng lộng lẫy hơn.

Chẳng biết từ bao giờ, gia đình tôi đổi vai. Mẹ tôi xông xáo, bận bịu việc xã hội ngày đêm. Ba tôi đi chợ, lựa từng trái cà, chăm chỉ, lo cơm nước cho chúng tôi từng ly từng tí.

Gia đình tôi có khi lặng lẽ đến lạ.

Một hôm, chú Tấn tới chỗ ba làm báo tin. Mẹ tôi đang nắm tay đi với người khác.

Tối đến, trong bữa cơm, ba tôi gằn giọng hỏi. Mẹ tỉnh bơ, coi như chuyện bình thường. Ba tôi xông tới tát cái rầm, mẹ tôi biết trước, nên tránh khỏi. Bàn tay hụt, đáp nhầm vào tô cánh, bắn tung tóe. Thế là chén dĩa, cất cánh lên không trung. Chị em tôi khóc thất thanh. Tôi ôm chặt chân ba tôi lại. Ba tôi gằn giọng, mày có thấy con không, đồ con đĩ khốn nạn...

Rồi mẹ dắt chúng tôi cuốn gói về ngoại. Tòa cấm không cho ba đến gần chúng tôi. Mỗi lần lén gặp nhau, ba ôm chúng tôi khóc tức tưởi, rồi thì cả ba cùng khóc. Cuộc gặp ngắn ngủi, nước mắt chiếm đa phần. Sau vài câu dặn dò của ba, tôi nhét tiền vội vào người. Lủi thủi dắt em về. Vừa đi, vừa lau nhanh nước mắt. Tôi dặn con bé, tuyệt đối không được nói cho bà ngoại hay mẹ biết, nó gật đầu lia lịa.

Một tuần, sau khi về nhà ngoại, mẹ tôi dắt về một ông bác sĩ, người mập, da trắng, trông như heo nái. Ngoại tôi đon đả. Nghe nó nói về chú lâu nay mà giờ mới gặp... Không lâu sau, mẹ tôi lại dắt về một gã đàn ông khác. Tôi hé cửa phòng, cố lắng nghe chuyện người lớn. Ngoại hỏi, thằng bác sĩ đâu? Mẹ đáp. Thằng điếm đó mẹ nhắc tới làm gì...

Quy luật kể ra cũng tự nhiên. Đàn ông dễ giải với của lạ, nhưng của lạ cũng dễ thành giẻ rách.

Từ đó, cứ vài tháng sau mẹ tôi dắt về một gã đàn ông mới, giới thiệu với ngoại. Nụ cười của ngoại dần dần tụt dốc, đến gần như mếu.

Mỗi lần mẹ về, tôi đều tránh mặt, nếu kêu ra gặp, thì tôi như pho tượng gỗ, mắt nhìn trừng trừng. Mẹ mua rất nhiều quà cho em tôi, cốt để tôi ganh tỵ. Nhưng tôi cóc cần, tiền ba cho còn đầy, chỉ vì tôi không muốn xài thôi.

Có lần ba tâm sự. Ba linh tính được chuyện của mẹ con trước đó lâu lắm. Nhưng vì các con, nên ba cắn răng chịu. Hy vọng, mọi chuyện đừng thô thiển quá, để ba còn chịu được...

Nhưng ngoại thì kể khác. Mẹ con cố ý để cho ba con biết, thà một lần cho xong, còn hơn tối ngày sống trong nơm nớp lo sợ…

Tôi hận mẹ, hận luôn cả bà ngoại. Mỗi lần vô tình nghe bài Lòng Mẹ, hay nghe ai tuyên dương về đề tài Mẹ, tôi ghét cay ghét đắng.

Mẹ và ngoại cũng biết thế, nên tôi luôn luôn bị hất hủi.

Năm mười sáu tuổi, tôi bỏ nhà ra đi. Vài hôm sau đó, tôi gọi cho ba. Ba tôi òa khóc nức nở. Chưa bao giờ ba tôi khóc lớn như thế. Con không sao là ba mừng rồi, con về ở với ba please.

Tôi nhờ ba gọi cho bà ngoại, báo là tôi vẫn còn sống.

Ba đã có người đàn bà mới, nhỏ hơn mẹ tôi mười tuổi, nhưng tánh nết chững chạc, biết lo cho gia đình, dành lấy việc nội trợ.

Về ở với ba thì chẳng ngại gì. Nhà vốn còn dư phòng. Vợ ba rất quý tôi. Nhưng tôi đã bắt đầu ói mửa, sợ ba buồn...

Năm ấy, tôi mười sáu tuổi, chập chững bước vào đời…

11/10/2017

DSC_6626.JPG

Sort:  

Viết mộc mạc mà cảm xúc quá a ơi...

Cám ơn em. :)

1 câu chuyện dài... keep writing, frd

thanks for your support.

Coin Marketplace

STEEM 0.30
TRX 0.33
JST 0.054
BTC 94992.25
ETH 3762.06
SBD 4.08