Quê
Hắn đã về tới quê, sau gần một ngày dài trên tàu.
Lần thứ hai đi tàu cũng gần giống như lần đầu tiên từ thời sinh viên. Hồi đó, hai thằng bạn quyết định đi tàu ra Bắc. Đêm trước đó liên hoan nên hai thằng say mềm, sáng ra dậy trễ. Thế là chạy thục mạng, đến nơi tàu vừa chạy. Bịch sữa nạp vội ào ra hết ngay trước sân ga. Mãi một hồi lâu mới bình phục. Lần đi này cũng suýt trễ vì dường cuối năm đông đúc quá.
Trời quê nay hok lạnh lắm. Nhưng sương mù dày đặc mờ cả đường đi. Giờ này mà vẫn chưa thấy ông mặt trời đâu cả.
Như bao lần khác, hắn thường tranh thủ vào ruộng để ngắm nhìn dòng sông quê, việc đơn giản thế thôi nhưng vẫn chưa thể chia sẻ cùng ai khoảnh khắc này. Đồng ruộng mùa này hơi đìu hiu. Nhà hắn dường như không còn làm lúa nữa, chỉ còn những hàng đậu trên đất khô thôi.
Đi đâu, làm gì trong lòng hắn cứ miên man nỗi nhớ. Cứ tưởng tượng là có nhau giây phút này thì sẽ như thế nào. Lại quá nhỉ
Em có một vài loại trí thông minh nổi trội. Thông minh giao tiếp và thông minh vận động. Với thông minh vận động, cơ thể em sẽ dễ dàng tạo được những động tác sinh động, đầy nhựa sống. Cũng vì thông minh nên cơ thể cũng sẽ nhạy cảm và phản ứng với môi trường. Vỗ về nó tí để nó trở lại với sự khỏe khoắn thông thường nhé.
Đang nhậu tất niên mà vẫn tranh thủ. Hay thiệt hen.
Hihi. Nay tất niên à. Xịn xò thế
Càng nhậu bóng hình mình càng rõ, kỳ quá
Về quê có lạnh lắm hông
Đi ăn thôi nek. Trời hok lạnh lắm, sương hơi nhiều làm khuất tầm nhìn thôi
Có gió k mình
Chỉ sương thôi mình. Càng về đêm sương càng nhiều hay sao ấy. A lấy xe đạp của ba cọc cạch đi ah
Dễ thương v. Xỉn là dắt xe về chứ đạp cộc cạch nữa đâu
Vẫn còn đạp được ah, có xe máy đi đâu soi đèn nek
Vui v