Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Mưa làm cho con người ta thật dễ xúc động và hay nhớ về những chuyện đã cũ.
Lúc tôi còn nhỏ, căn nhà tôi ở là căn nhà cấp 4 bằng ván. Trời mưa lâu lâu vẫn bị dột, trời nắng thì hanh đến tận nền. Ba mẹ tôi làm công chức. Với mức lương công chức ổn định thời đó, nuôi 2 đứa nhỏ đi học, cũng oằn mình tiện tặn nhiều lắm mới đủ ăn.
Hehe. Vẫn nhớ như in cái ngày sinh nhật, vì thích bộ váy tầng tầng ren ren xòe màu hồng, mà khóc suốt 2 tiếng, nhịn ăn cả ngày chỉ để đòi bằng được mẹ mua. Nhỏ mà, cũng đâu biết nay là sinh nhật mình, là hôm sau phải đóng tiền học phí học kỳ mới cho trường. Nếu dư dả, thì ba mẹ cũng sẽ chiều theo mình rồi.
Bây giờ thì thời thế thay đổi, cũng đỡ vất vả hơn hồi đó, nhưng mà lâu lâu nhớ lại, vẫn thấy chạnh lòng quá. Nếu khi bé mình ngoan hơn một chút, mình hiểu chuyện hơn một chút, thì ba mẹ sẽ bớt suy nghĩ thêm một phần.