Bài tham gia cuộc thi chuyện tình yêu của tôi

in #vn-contest6 years ago

Trước tiên, cháu xin cảm ơn chú @quochuy đã tổ chức cuộc thi này. Đây là lần đầu tiên cháu tham gia một contest, cũng là lần đầu tiên cháu viết câu chuyện của mình lên mạng xã hội, có lẽ còn nhiều thiếu sót, câu văn lủng củng, nhưng mong chú và mọi người thông cảm ạ.
—————————————————-B73AB892-E17A-4B94-B7BF-8A2FDE7A18BA.jpeg

Tôi và anh quen nhau hồi học cấp 3. Tôi học chuyên sử, anh chuyên toán. Tôi 16, anh 17. Lớp tôi ở tầng 2 ngay sát cầu thang bộ, cứ giờ ra chơi, hành lang trước cửa lớp bất đắc dĩ trở thành nơi hội họp của các bà tám. Hôm đó vẫn như thường lệ, tôi đứng hóng chuyện cùng mấy đứa bạn, rui rủi thế nào lại gặp được anh.

Anh đi từ tầng dưới lên, mặc đồ thể dục tay cầm vợt cầu lông, tóc còn bết mồ hôi. Chắc vừa học xong thể dục.

Tôi vẫn luôn thích con trai dáng vẻ thư sinh, và mặc đồng phục thể dục mà anh lại đúng như thế. Đương nhiên là trong mắt tôi anh cũng rất đẹp trai.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh. Từ hôm đấy, tôi để ý anh, còn anh lại chẳng để tâm đến tôi.

Tôi chẳng nhớ đã tạo ra bao nhiêu lần trùng hợp chạm mặt nhau ở cầu thang, đôi khi mắt chúng tôi chạm nhau nhưng tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đứng đực ra đó.

Tôi nói với đứa bạn thân là tôi bị cảm nắng, nó liền giúp tôi tìm facebook anh. Mọi người nói, gái chuyên văn là Google của Chuyên, tôi đã tường tận rồi.

Tôi add facebook anh. Anh chấp nhận. Hôm sau khi chúng tôi gặp nhau ở hành lang, tôi thấy anh cười với tôi.

Tôi nghĩ là anh biết tôi thích anh, cái kiểu ngáo ngáo ngơ ngơ, lúng ta lúng túng của tôi mỗi khi chạm mặt không khó nhận ra lắm.

Người ta nói con gái không nên là người bắt đầu một chuyện tình, nhưng chả sao, vì anh đã cười với tôi rồi.

Tôi inbox lân la nói chuyện trên trời dưới biển với anh, anh đều rep mà không để tôi phải đợi. Tôi có chút tự tin là anh cũng thích tôi.

Lễ bế giảng giữa tháng 5, anh lên 12 còn tôi lên 11. Tôi chợt nhận ra rất nhanh nữa thôi tôi sẽ không còn cùng anh dưới một mái trường nữa.
Tôi không muốn bỏ lỡ nhiều thời gian, cũng không muốn bỏ qua cơ hội nên tối hôm đó đã lấy hết dũng khí tỏ tình.

Anh trả lời “ được “ nên chúng tôi đã thành người yêu.

Tôi không biết anh thích tôi nhiều bao nhiêu, và tôi là người bắt đầu trước nên lúc nào cũng lo được lo mất, lấn cấn, bất an.
Vì bước vào kì nghỉ hè, nên chúng tôi không gặp nhau ở trường nữa, thỉnh thoảng anh rủ đi xem phim, đi ăn linh tinh, đi lượn lờ đường phố.

Anh lên 12, bài vở bộn bề nhưng luôn biết cách quan tâm tôi. Đơn giản chỉ là mua đồ ăn sáng rồi đợi ở cantin chờ tôi đến cùng ăn. Đưa tôi về. Lắng nghe mấy chuyện tào lao của tôi. Nhắn tin, gọi điện hỏi han, nhắc tôi ngủ sớm, xem phim ít lại, phụ đạo toán cho tôi...
Con trai chuyên toán khô khan nhưng rất chân thành, anh không biết nói lời đường mật nhưng luôn làm những hành động khiến tôi thấy ấm áp.

Một năm rất nhanh kết thúc, chúng tôi ở bên nhau ít khi cãi vã, có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong thanh xuân của tôi.

Anh thi đỗ đại học, chuyển xuống Hà Nội. Tôi lên 12, bỗng thấy lạc lõng trong chính ngôi trường mình gắn bó hơn 2 năm trời. Áp lực học hành khiến tôi bức bối, không có anh bên cạnh khiến tôi bất an. Cuộc sống mới khiến anh bận rộn. Và khoảng cách khiến chúng tôi xa nhau.
Tôi chỉ biết đổ tại khoảng cách, vì tôi không nhớ rõ bất cứ chuyện gì trong quãng thời gian đó. Tôi biết chúng tôi cãi nhau nhiều, tôi mệt mỏi, hay cáu gắt, ghen tuông, chúng tôi cãi nhau vì những chuyện không đâu. Thực ra chỉ có mình tôi luôn gây hấn, anh im lặng và chúng tôi cứ thế xa nhau.
Tôi không nhớ tôi trải qua một năm cuối cấp như thế nào. Chúng tôi chia tay, rồi tôi lao đầu vào học,học trên lớp, học ở lớp học thêm, về nhà luyện đề, làm bài tập, học thuộc lòng. Bài vở làm tôi tạm quên đi anh. Đến khi bình tĩnh lại, thì nhận ra chúng tôi đã đi quá xa để trở lại.

Tôi không hối hận vì đã quen anh, tôi chỉ hối tiếc quãng thời gian đẹp đẽ đó.
Đôi khi nhớ lại, nó làm tôi thổn thức, khiến tôi vừa hạnh phúc, vừa đau lòng.

Người ta nói, thanh xuân là tay trong tay, ngồi trên chuyến tàu không bao giờ trở lại.

Người ta nói, thanh xuân là sống cuộc đời mình muốn sống.

Người ta nói, thanh xuân chính là sai thời điểm gặp được đúng người.

Người ta nói, thanh xuân là lựa chọn cái gì đều có điều tiếc nuối.

Dù sao đi nữa cũng cảm ơn anh, chàng trai bên em năm 17 tuổi.
Thanh xuân của em có anh, chẳng còn điều gì hối tiếc.

Sort:  

chúc bạn có thể đoạt giải

Mình cảm ơn

Em cảm ơn ạ

Đọc xong tự dưng thấy sao sao, tiếc vì nhiều thứ đáng lẽ đã làm. Mặc dù k liên quan chuyện yêu đương :))) Rất hay, chúc em may mắn trong cuộc thi và cuộc đời!

Em cảm ơn ạ

Ôi bạn tôi à : )))

giật mình. mai cho cn xem thôi : )))))) lol

Cám ơn bạn đã chia sẻ câu chuyện và tham gia cuộc thi.

Coin Marketplace

STEEM 0.20
TRX 0.16
JST 0.030
BTC 66297.29
ETH 2682.98
USDT 1.00
SBD 2.87