Chuyện sân bay...

in #blog6 years ago (edited)

FE0B49A7-8B2B-49CC-BEF1-103C5A91A00A.jpeg


Sân bay Nội Bài, có một đứa ôm balo ngồi chờ boarding pass, nhấc máy lên gọi cho bố.
-Xong hết chưa con?
-Rồi bố. 15 phút nữa là lên máy bay này.
Đột nhiên thấy bố im lặng 1 lúc, giọng trầm trầm, chậm chậm “đi cẩn thận, giữ gìn sức khoẻ nha con”.
Tự nhiên nghẹn lời, vội vội tắt máy để bố không biết có đứa đang khóc. Nhắn lại một tin “bố yên tâm nha. Con đi rồi về”. Nhắn xong nước mắt dàn dụa, ngồi khóc nức nở giữa sân bay.

24 tuổi, lần đầu con gái đi xa bố mẹ đến vậy.


Sân bay Toronto nửa đêm thưa người, lác đác một vài người chờ đến giờ check in, một vài người đàn ông da đen, áo trùm kín đầu nằm bệt dưới sàn, trong góc tường. Thỉnh thoảng nghe tiếng xe đẩy của bà lao công da màu, đi ra đi vào lau dọn. Ở góc xa trong hàng ghế cuối, có một đứa ngồi co ro, gục đầu lên balo ngủ. Phía bên này bán cầu, 24 giờ trở nên dài đằng đẵng.


Sân bay Thượng Hải, có một đứa chân líu ríu đi theo nhân viên hải quan, mắt chực chờ khóc vì không được nhập cảnh. Cả hàng người cứ thế qua, có một đứa bị giữ lại. Giữa đất nước tỷ dân, một đứa lần đầu thấy mình lạc giữa biển người.


Sân bay Santiago 1h sáng, một đứa đứng mệt mỏi bất lực trước quầy check in. Tay chân lỉnh kỉnh đống đồ từ khách sạn vẫn chưa kịp xếp. Huỷ chuyến đột ngột, rồi đổi chuyến, rồi không bay được vì visa quá cảnh. Hành trình trở về sao mà khó khăn. 3 giờ sáng xong xuôi, ôm balo vào góc, như chó con nằm sóng xoài ra nền đất. Trước nay chưa từng nghĩ có lúc mình sẽ vô gia cư như thế. Sàn đất lạnh ngắt, lấy tạm tấm khăn quàng cổ trải ra làm thảm, rồi ôm balo ngủ ngon lành. Hoá ra thời gian chờ đợi ở sân bay có thể khiến người ta mệt mỏi đến vậy.


Sân bay Don Mueang, bỗng nhận ra thời gian trôi nhanh đến mức nào. Hồi bé đi chợ cùng mẹ, lúc nào cũng là mẹ dặn “đứng đây chờ mẹ, đừng chạy đi đâu”. Giờ đưa bố mẹ lần đầu đi chơi xa, lại là mình dặn dò “con chạy đi đây chút, bố mẹ ngồi đây chờ con, đừng đi đâu nha”. Mình đi có chút hơi lâu, lúc quay lại thấy bố mẹ cứ nhìn quanh ngóng mình, nhưng vẫn không rời chỗ đấy nửa bước. Tự nhiên chảy nước mắt cho khoảnh khắc nhận ra mình lớn và bố mẹ đã già đi.

Đứa con gái nhỏ ngày nào, giờ đã là tấm khiên bao bọc cho bố mẹ.


@hanggggbeeee

Sort:  

To listen to the audio version of this article click on the play image.

Brought to you by @tts. If you find it useful please consider upvoting this reply.

em thích đi kiểu bụi bụi 1 chút chứ không thích đi máy bay

Coin Marketplace

STEEM 0.26
TRX 0.11
JST 0.032
BTC 63754.85
ETH 3055.95
USDT 1.00
SBD 3.85