Hôm nay con mệt rồi, con về nhà với mẹ nhé? Ngoài kia chẳng đâu yên bình bằng nhà mình!
Ngày mai con về với mẹ nhé
Bỏ hết lắng lo trong cuộc đời
Con hóa hình hài một đứa trẻ
Nép vào lòng mẹ khi lòng con mỏi mệt...
Sau ngần ấy năm vất vả mẹ nuôi con khôn lớn, cuối cùng con cũng kiếm được cho mình một công việc tạm ổn để nuôi được chính con. Con bắt đầu với guồng quay công việc, hòa mình vào dòng chảy hối hả nơi phố thị. Con học được rất nhiều điều mới, con quen được nhiều người bạn mới, cũng vấp phải nhiều chuyện muộn phiền.
Con vui sướng vì chẳng bị mẹ kèm cặp như ngày còn bé. Con được tự quyết định cuộc đời mình. Cuộc sống của con cứ thế trôi mà chẳng mảy may đến một chút khó khăn. Nhưng rồi những thử thách đang ngày một hình thành, nhẹ nhàng nhưng đầy chông gai mẹ ạ.
Những khó khăn bắt đầu cản trở con đưa con vào ngõ cụt. Con đã cố gắng hoàn thiện mình nhưng tất thảy có lẽ đều không được công nhận. Con nhận ra một điều hóa ra tất cả bạn bè và đồng nghiệp không tốt như con nghĩ mẹ ạ. Họ thích chê cười đánh giá hơn là chia sẻ và động viên con. Bạn bè đôi khi cũng đã quay lưng với con. Một mình trở về trên con đường vắng, con thấy mình cô đơn đến lạ và con nhớ đến mẹ.
Con thèm những ngày ở nhà với mẹ, thèm được ở trong cái thế giới nơi con được làm công chúa. Tất thảy mọi sự trên đời đều có mẹ gánh vác thay con.
Con bắt đầu sợ thứ gọi là lòng người, khi người ta cứ phải giả tạo với nhau. Rõ ràng là ghét nhau đó nhưng buộc phải mỉm cười cùng nhau. Mẹ đã từng dạy con sống trên đời phải yêu ghét rõ ràng nhưng trong xã hội này nếu con làm như vậy người thiệt thòi vẫn chỉ là con gái nhỏ của mẹ.
Ngày còn nhỏ con mong mình lớn thật nhanh để thoát khỏi sự quản lí của mẹ. Lớn lên rồi con lại thèm được trở về ngày thơ dại không phải lắng lo trăm thứ như bây giờ. Con thèm được khóc thật to như ngày còn bé cho thỏa những uất ức nơi con. Nhưng con luôn phải tự dặn lòng mạnh mẽ nhất có thể. Bởi giữa cái thế giới đáng sợ này con buộc phải học cách tự bảo vệ mình. Và không được phép để người khác nhìn thấy con yếu đuối.
Người ta nói đúng mẹ ạ, trên đời này bất kì mối quan hệ nào cũng cần có điều kiện, chỉ có mẹ là thương con vô điều kiện mà thôi.
Con đang từng ngày học cách đứng trên chính đôi chân nhỏ bé của mình vì con biết mẹ sẽ chẳng thể theo con mãi. Nhưng con vẫn thèm những ngày được ở nhà. Vì nơi đó là nơi duy nhất con được phép làm sai, được phép làm những điều vô lí miễn là con thích. Đó cũng chính là nơi duy nhất có thể bao dung với con nhỏ ngang ngược như con.
gia đình là nơi luôn đón bạn dù bạn có làm sai điều gì. hãy trân trọng những phút giây bên gia đình bạn nhé. bạn đã lớn rùi đấy.
dạ. ai rồi cũng sẽ phải lớn chẳng ai có thể bé mãi được.......